LỜI MỞ ĐẦU:
Trong kho tàng Thiền học Đông Á, có những câu trả
lời ngắn đến mức tưởng như vô nghĩa, nhưng khi nghiền ngẫm kỹ lại mở ra chiều
sâu thăm thẳm. Một trong những câu thoại đầu nổi tiếng thuộc loại này là:
– Thế nào là thiền? Thế nào là đạo?
– Là dỗ trẻ nín khóc.
Vậy là đủ! Một câu sáu chữ thay cho cả kinh điển,
thay cả luận giải triết học.
Người học đạo thường thích hỏi những câu thật
lớn:
Thiền là gì?
Đạo là gì?
Bản thể là gì?
Tối hậu thực tại là gì?
Nhưng đáp án của thiền sư lại chỉ là: “ dỗ trẻ nín khóc.”
Tại sao?
Vì thiền không phải là định nghĩa. Đạo không phải là khái niệm. Thiền và đạo
chính là đời sống – khi khổ đau được dịu lại, khi tâm được ôm ấp, khi tiếng
khóc trong lòng được lắng xuống.
Không còn gì Thiền hơn thế.
Podcast này sẽ đi sâu vào các tầng nghĩa của câu trả lời ấy:
- tầng văn hóa Thiền tông,
- tầng giáo lý Pāli,
- tầng tâm lý học,
- tầng thực hành chánh niệm,
- tầng chuyển hóa khổ đau,
- và tầng chứng nghiệm tối hậu của đạo.
Từng tầng một sẽ mở ra, giống như từng lớp của tiếng khóc được làm dịu dần cho tới khi trong sự im lặng ấy, ta thấy được mặt thật của tâm.
1. CÂU HỎI
SAI HƯỚNG: KHI NGƯỜI HỌC ĐẠO TÌM KIẾM “BẢN CHẤT”
Thiền sinh hỏi:
“Thế nào là thiền? Thế nào là đạo?”
Đây là câu hỏi mang nặng tư duy triết học – tức
là cố gắng đi tìm định nghĩa tối thượng. Nhưng Thiền tông vốn không ưa định
nghĩa, vì:
- Càng định nghĩa, càng xa thực tại.
- Càng tìm bản chất bằng đầu óc, càng rời khỏi
trải nghiệm sống.
- Càng cố hiểu, càng tăng ngăn cách giữa “ta” và “đạo”.
Tâm muốn nắm bắt bằng khái niệm thì đạo luôn hụt
khỏi tay. Thực tại giống như nước chảy; càng cố bóp, càng chảy mất.
Nên thiền sư trả lời… một điều không liên quan: “dỗ trẻ nín khóc”.
Không định nghĩa – mà đi thẳng vào hiện tượng sống, vào điều ai cũng
hiểu bằng thân tâm chứ không phải lý thuyết.
Thiền chính là cách trả lời như thế: khi câu hỏi đi sai hướng, câu trả lời kéo về đúng chỗ.
2. NGUỒN
GỐC TƯ TƯỞNG: GIAI THOẠI “TÂM LÀ PHẬT” CỦA MÃ TỔ
Câu trả lời “dỗ trẻ nín khóc” xuất phát từ tinh thần của giai
thoại kinh điển:
Một tăng hỏi Mã Tổ:
– Vì sao Hòa thượng nói “tâm là Phật”?
Mã Tổ đáp:
– Để dỗ trẻ con nín khóc.
Tăng hỏi tiếp:
– Khi trẻ không khóc thì sao?
– Không tâm, không Phật.
Tầng nghĩa của đoạn thoại này rất sâu:
(1) “Tâm là
Phật” – lời dỗ dành đầu đời
Đặc biệt dành cho người mới tu cần điểm tựa, cần
niềm tin, cần cái gì đó để nương vào.
Giống như đứa trẻ khóc vì sợ tối; người lớn sẽ bật đèn lên, dù rằng bản chất
bóng tối chẳng có gì đáng sợ.
“Tâm là Phật” là liều thuốc giúp người học bớt
hoang mang.
(2) “Không
tâm, không Phật” – bản chất tối hậu
Khi hành giả đã chín muồi, phải buông luôn cả
khái niệm “tâm”, “Phật”, “thiền”, “đạo”.
Tất cả đều chỉ là phương tiện thiện xảo (upāya).
Giai thoại “thiền là đạo – là trẻ nín khóc” cũng
thuộc tinh thần ấy:
Đạo là làm dịu tiếng khóc; khi tiếng khóc lắng xuống, Đạo tự hiển.
3. VÌ SAO
LẠI LÀ “TRẺ KHÓC”? – GIẢI MÃ BIỂU TƯỢNG TÂM LÝ
Đứa trẻ là hình ảnh chính xác nhất để mô tả nội
tâm của con người.
(1) Trẻ khóc
là phản ứng tự nhiên
Nó không cần lý do rõ ràng.
Nó khóc vì cảm giác bất an, đói, lạnh, sợ, mệt – những thứ chính nó không hiểu.
Con người trưởng thành cũng vậy:
- ta giận nhưng không rõ vì sao,
- ta buồn nhưng không biết buồn từ đâu,
- ta bất an chỉ vì tiếng nói nhỏ trong lòng,
- ta lo lắng vì thói quen của thân tâm.
(2) Trẻ không
có lỗi khi khóc
Và cảm xúc cũng vậy.
Cơn giận của bạn không có lỗi.
Nỗi buồn của bạn không có lỗi.
Tiếng thở dài của bạn không có lỗi.
Cảm xúc không làm khổ ta;
chống lại cảm xúc mới làm khổ ta.
(3) Trẻ khóc
vì muốn được ôm
Đứa trẻ không đòi lý giải.
Nó chỉ cần được ôm – được ai đó có mặt thật sự.
Tâm ta cũng vậy:
Không cần ai chữa lành, không cần ai giảng đạo, không cần ai phân tích.
Nó chỉ cần được nhận diện và ôm ấp bằng chánh niệm.
Vì vậy, câu trả lời của thiền sư không thể nào
chính xác hơn:
Thiền và đạo là nơi tiếng khóc trong ta được làm dịu xuống.
4. CHÁNH
NIỆM NHƯ NGƯỜI MẸ: BÀN TAY ÔM LẤY KHỔ ĐAU
Có vị thầy từng nói có một hình ảnh rất đẹp:
Chánh niệm là người mẹ, còn cảm xúc là đứa con.
Một đứa trẻ đang khóc:
- không cần bị mắng;
- không cần bị đòi “im đi”;
- không cần bị bắt “mạnh mẽ lên”.
Nó chỉ cần vòng tay của mẹ.
Tương tự, khổ đau trong ta không cần bị đàn áp;
chỉ cần một năng lượng ôm ấp – đó chính là chánh niệm (sati).
Khi ta nói:
“Con biết rồi, con giận mà.”
“Con thấy nỗi sợ trong con.”
“Đây là buồn, đây là tổn thương.”
Ta đang hóa thân thành người mẹ hiền ôm đứa con
đang khóc.
Và ngay khoảnh khắc ấy – thiền đang hiển lộ.
Đạo đang hiển lộ.
Không cần chuông mõ.
Không cần pháp tòa.
Không cần huyền bí.
Chỉ cần một hơi thở có mặt, và đứa trẻ trong lòng nín khóc.
5. TỪ GÓC
ĐỘ PĀLI: “CHỈ LÀ BIẾT RÕ NHƯ NÓ LÀ”
Pāli gọi sự thấy biết rõ ràng về cảm thọ và tâm
là:
- sati-sampajañña – chánh niệm – tỉnh giác
- vedanānupassanā – quán thọ
- cittānupassanā – quán tâm
Trong kinh Tứ Niệm Xứ (Satipaṭṭhāna Sutta), Đức
Phật dạy:
- Khi cảm thọ khởi lên, chỉ biết “đây là cảm
thọ”.
- Khi tâm giận, chỉ biết “đây là tâm giận”.
- Khi tâm loạn, chỉ biết “đây là tâm loạn”.
Đó chính là “dỗ trẻ nín khóc” bằng ngôn ngữ Pāli:
Không chống, không chạy trốn, chỉ nhận diện trong sáng.
Sự nhận diện đó là bàn tay mẹ.
Chính bàn tay ấy làm dịu tiếng khóc của nội tâm.
6. KHI NỘI
TÂM ĐANG “KHÓC” – MỘT PHÂN TÍCH TÂM LÝ HỌC HIỆN ĐẠI
Hình ảnh đứa trẻ khóc tương ứng rất chính xác với
mô hình tâm lý hiện đại:
(1) Cơ chế
“đứa trẻ bên trong”
Nhiều tổn thương tuổi thơ tạo thành những “đứa
trẻ” bên trong ta:
- bé sợ bị bỏ rơi,
- bé thiếu an toàn,
- bé bị la mắng quá nhiều,
- bé không được công nhận,
- bé luôn phải gồng để làm vừa lòng người
khác.
Khi lớn lên, những “đứa trẻ” này vẫn tồn tại và
khóc mỗi khi có tình huống kích hoạt.
(2) Chánh niệm = Phương pháp trị liệu
Các nhà tâm lý học hiện đại gọi đây là self-compassion
(từ bi với chính mình).
Chính là khả năng:
- nhận diện cảm xúc,
- ôm ấp nó bằng lòng tử tế,
- không phán xét,
- không đàn áp.
Đây cũng là thiền, cũng là đạo.
(3) Tâm nín
khóc → hệ thần kinh ổn định
Khi ta nhận diện và ôm ấp cảm xúc:
- hệ thần kinh đối giao cảm hoạt động,
- cortisol giảm,
- hơi thở ổn định,
- nhịp tim chậm lại,
- não hoạt động trong vùng an toàn.
Nghĩa là: dỗ trẻ nín khóc cũng là khoa học!
7. THIỀN LÀ
ĐẠO – VÌ THIỀN LÀ KHẢ NĂNG GIẢM KHỔ, TĂNG HIỂU VÀ THƯƠNG
Đạo không phải là lý thuyết.
Đạo là con đường đưa đến chấm dứt khổ (dukkhanirodha).
Một đứa trẻ đang khóc – đó là khổ.
Người mẹ ôm vào – đó là đạo.
Đứa trẻ nín – đó là giải thoát tạm thời.
Cũng vậy:
- khi ta đang lo, đang sợ, đang tủi thân, đang
buồn, đang giận… đó là khổ;
- khi ta ngồi xuống, đặt tay lên ngực, thở
sâu… đó là đạo;
- khi tâm dịu lại, sáng ra… đó là giải
thoát trong khoảnh khắc.
Không cần phép màu.
Không cần chứng đắc.
Không cần mơ ước thần thông.
Giải thoát chính là đứa trẻ nín khóc.
Vậy thiền là đạo – đơn giản đến lạ thường.
8. THIỀN
KHÔNG XA RỜI CUỘC SỐNG: VÍ DỤ TỪ ĐỜI THƯỜNG
Để hiểu “trẻ nín khóc”, hãy nhìn vào những tình
huống rất cụ thể:
(1) Bạn đang
cãi nhau với người thân
Tim đập nhanh. Giọng cao lên. Nỗi sợ bị hiểu lầm
nổi lên.
Bạn dừng lại, thở 3 hơi, nhận ra: “mình đang giận”.
Trong khoảnh khắc ấy, bạn đã bế đứa trẻ đang
khóc bên trong.
(2) Bạn vừa
đọc một tin xấu
Nỗi bất an trào lên, bụng thắt lại.
Bạn đặt tay lên bụng và thở.
Đó chính là “trẻ nín khóc”.
(3) Con của
bạn khóc thật sự
Bạn bế con lên, đồng thời chính mình cũng thở đều
để không la mắng.
Bạn ôm cả hai đứa trẻ: đứa trẻ thật và đứa trẻ trong chính bạn.
Đó là thiền trong gia đình.
(4) Bạn thất
vọng về bản thân
Bạn không đổ lỗi, không tự hành hạ mình.
Bạn chỉ thở và ôm cảm giác đó.
Đây là đạo trong đời sống.
9. TỪ THIỀN
ĐỜI THƯỜNG ĐẾN THIỀN TUỆ GIÁC: KHI “TRẺ ĐÃ NÍN”
Câu trả lời “là trẻ nín khóc” chỉ là tầng đầu
– tầng làm dịu.
Khi tiếng khóc đã lắng xuống, thì điều gì xuất
hiện?
Sự thấy biết như thật (yathābhūta-ñāṇa).
Đây là giai đoạn của tuệ giác:
- thấy rõ vô thường (anicca),
- thấy rõ vô ngã (anatta),
- thấy rõ bản chất duyên sinh,
- thấy khổ không phải kẻ thù,
- thấy cảm xúc chỉ là cảm xúc, không phải
“tôi”.
Khi ấy, đạo không còn là “dỗ trẻ nín khóc” nữa,
mà là:
- sống rỗng rang,
- hành động không dính mắc,
- thương mà không trói buộc,
- hiểu mà không kiêu mạn,
- bình an ngay trong sóng gió.
Nếu tầng đầu là thiền để làm dịu,
thì tầng sau là thiền để thấy rõ.
Và cả hai đều đúng là thiền, đúng là đạo.
10. NGHỆ
THUẬT DỖ TRẺ NÍN KHÓC: 10 THỰC TẬP CHO NGƯỜI THỜI HIỆN ĐẠI
1. Thực tập
thở 3 hơi
Hít vào biết mình đang hít vào.
Thở ra biết mình đang thở ra.
Kiểu thở này đã đủ để làm tiếng khóc trong tâm
dịu xuống.
2. Đặt tay lên
tim
Theo khoa học thần kinh, hành động này gửi tín
hiệu an toàn đến não bộ.
Như bàn tay mẹ đặt lên ngực con.
3. Gọi tên cảm xúc
“Đây là buồn.”
“Đây là lo.”
“Đây là tủi thân.”
Gọi tên = nhận diện = ôm.
4. Cho phép
cảm xúc là chính nó
Không đàn áp.
Không quát: “Im đi!”
Không trách bản thân yếu đuối.
5. Thực tập im
lặng 2 phút mỗi ngày
Đây là thời gian để đứa trẻ bên trong nghỉ ngơi.
6. Viết xuống
điều mình đang cảm
Giống như trò chuyện với đứa trẻ đang khóc.
7. Đi bộ chánh niệm
Mỗi bước chân như mỗi nhịp ru.
8. Tách cảm
xúc khỏi con người
Bạn không phải cơn giận.
Bạn đang có cơn giận – như một đứa trẻ bạn cần bế.
9. Học cách
nói “mình đang cần một chút thời gian”
Đây là cách bảo vệ đứa trẻ trong bạn.
10. Thực tập
thiền từ bi (mettā)
Gửi năng lượng yêu thương tới chính mình:
“Cầu cho tôi được an.
Cầu cho tôi được nhẹ.”
Giống như ru đứa trẻ ngủ.
11. KHI ĐỨA
TRẺ TRONG TÂM NÍN KHÓC – BẠN THẤY GÌ?
Bạn thấy:
- sự an tĩnh,
- sự sáng suốt,
- sự tự chủ,
- sự hiền hoà,
- sự rộng lượng,
- sự không bị cuốn theo đời sống.
Bạn cũng thấy:
- không cần chiến thắng ai,
- không cần chứng minh gì,
- không cần phản ứng ngay lập tức,
- không cần giành phần đúng.
Giống như khi trẻ ngủ, cả nhà trở nên bình yên.
Khi đứa trẻ bên trong bạn nín khóc, toàn bộ thế
giới nội tâm trở nên trong trẻo.
Đó chính là đạo.
12. LỜI
KẾT: BẠN CÓ NGHE THẤY ĐỨA TRẺ ĐANG KHÓC TRONG MÌNH KHÔNG?
Câu thoại đầu:
– Thiền là gì? Đạo là gì?
– Là dỗ trẻ nín khóc.
không phải một định nghĩa, mà là một lời nhắc
nhở.
Nhắc rằng:
Trong bạn luôn có một đứa trẻ – của tuổi thơ, của
những tổn thương, của những lần bị bỏ rơi, của những giấc mơ dang dở, của những
nỗi sợ không ai hiểu.
Nó vẫn đang khóc ở những thời điểm bạn giận, bạn
lo, bạn cô đơn, bạn bất an.
Và thiền – đạo chính là:
- bước đến,
- bế đứa trẻ đó,
- ôm nó vào lòng,
- và để nó nín… trong sự có mặt trọn vẹn.
Không có gì thần bí hơn thế.
Không có gì giản dị hơn thế.
Không có gì mang tính chữa lành sâu hơn thế.
Khi đứa trẻ trong tâm bạn nín khóc, bạn trở về
chính bạn.
Và ngay khoảnh khắc ấy – bạn đang ở giữa đạo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét