(Dựa trên Kinh Đại Niệm Xứ – Kinh số 22 Trường Bộ Kinh, Kinh Tứ Niệm Xứ – Kinh số 10 Trung Bộ Kinh, Kinh Anapanasati (MN 118), cùng các luận giải trong Tipitaka, Vinaya, Sutta, Abhidhamma, Chú Giải (Aṭṭhakathā), Phụ Chú Giải (Ṭīkā), và các giảng giải khác.)
I. DẪN NHẬP
Kính bạch chư hành giả,
Trong Bài 2, chúng ta đã học về Quán Hơi Thở (Ānāpānasati) ở mức độ
căn bản: cách thiết lập tư thế, nhận biết dài – ngắn, cảm nhận toàn thân hành,
an tịnh thân hành. Khi hành giả thực hành thuần thục giai đoạn đầu, tâm dần ổn
định, chánh niệm vững vàng hơn. Tiếp nối đó, hôm nay – Ngày 3 – chúng ta
đi sâu vào những bước cao hơn của Ānāpānasati, đặc biệt cách lồng ghép tuệ
quán (vipassanā) để thấy rõ vô thường (anicca), khổ (dukkha), vô ngã
(anattā) thông qua chính hơi thở này.
Bài giảng sẽ tập trung vào:
1.
Sự phát triển định sâu (an chỉ) khi quán hơi thở.
2.
Khả năng quan sát “tâm hành”, “thọ hành” và “pháp
hành” khi hơi thở trở nên vi tế.
3.
Cách nhận diện tam tướng (vô thường, khổ, vô ngã)
ngay trên đề mục hơi thở.
4. Giải quyết một số hiện tượng thiền sinh thường gặp (hỷ lạc, hôn trầm vi tế, rợn tóc gáy, phóng tâm vi tế).
II. TỪ ĐỊNH CĂN BẢN ĐẾN AN CHỈ ĐỊNH
(APPANĀ-SAMĀDHI)
Trong Kinh Anapanasati (MN 118), Đức Phật nêu rõ 16 giai đoạn hành
trì, chia thành bốn nhóm (tứ tri), mỗi nhóm 4 chi tiết (theo nhiều bản dịch
khác nhau). Chúng ta đã quen với bốn chi đầu (thở dài, thở ngắn, trải
nghiệm toàn thân, an tịnh thân hành) – tương ứng Quán Thân. Giờ chúng ta tiếp
tục với bốn chi thứ hai (liên quan đến cảm thọ), bốn chi thứ ba
(liên quan đến tâm), và bốn chi cuối (liên quan đến pháp).
Tuy vậy, trong phạm vi bài này, chúng ta tập trung làm rõ tiến trình
định tâm và lồng ghép tuệ quán từ quán thở.
1. Trạng thái “định cận hành” (upacāra samādhi)
- Khi hành
giả ngồi quán hơi thở, tạp niệm giảm dần, thân bắt đầu nhẹ nhàng, hơi thở
trở nên êm hơn, cảm giác hỷ (pīti) hoặc lạc (sukha) khởi lên.
- Tâm bớt
lay động bởi năm triền cái (tham, sân, hôn trầm, trạo cử, nghi), nhưng
chưa hoàn toàn vắng bặt.
- Đây là
dấu hiệu “cận định”, như đứng ở ngưỡng cửa an chỉ. Nếu ổn định được trạng
thái này, hành giả có thể thâm nhập thiền (jhāna).
2. Nhận diện tầm – tứ – hỷ – lạc – nhất tâm
- Khi ta
tiếp tục duy trì hơi thở với chánh niệm miên mật, năm thiền chi
(tầm, tứ, hỷ, lạc, nhất tâm) dần hiện rõ.
- Tầm
(vitakka): tâm hướng về đối tượng (hơi
thở).
- Tứ
(vicāra): tâm khảo sát, liên tục duy
trì trên đối tượng.
- Hỷ
(pīti): hoan hỷ, phấn chấn, rạo rực
trong cơ thể.
- Lạc
(sukha): dễ chịu, êm dịu, an vui.
- Nhất tâm
(ekaggatā): tâm gom về một điểm, không
tán loạn.
- Khi đủ
duyên, các thiền chi càng vững, hành giả an chỉ trong sơ thiền, hơi
thở vi tế gần như không cảm nhận rõ rệt (nhưng vẫn còn).
3. Khả năng “an chỉ” (appanā-samādhi)
- Ở an chỉ
sơ thiền, tầm và tứ giúp duy trì đối tượng, hỷ và lạc xuất hiện, tâm nhất
điểm. Sau đó, nếu hành giả tiếp tục buông tầm – tứ, có thể vào nhị thiền,
hỷ lạc tinh tế hơn.
- Tiến
trình từ sơ thiền -> nhị thiền -> tam thiền -> tứ thiền được diễn
tả trong Kinh Tứ Niệm Xứ và nhiều bài kinh khác. Tuy nhiên, không phải ai
cũng cần hoặc đủ duyên đi qua tất cả bậc thiền này chỉ trong một thời gian
ngắn.
- Điều đáng
lưu ý: “Thiền chỉ” (samatha) dù cao đến đâu, nếu thiếu tuệ quán
(vipassanā) thì chưa dứt hẳn các lậu hoặc. Do đó, ta học cách “lồng ghép”
quán chiếu tam tướng trên cơ sở định này.
III. LỒNG GHÉP TUỆ QUÁN (VIPASSANĀ) VỚI HƠI THỞ
1.
Quán vô thường
(aniccānupassanā) trên hơi thở
o
Hơi thở khởi lên, kéo dài (dài/ngắn), rồi dứt,
liên tục biến đổi. Chúng ta quán chiếu tính vô thường: không có hơi thở nào
giống hơi thở nào.
o
Nói cách khác, ngay đối tượng hơi thở, ta thấy
sinh – diệt. Nó “đến” rồi “đi” từng chớp mắt.
2.
Quán khổ (dukkhānupassanā) trên
hơi thở
o
Bình thường, ta ít để ý, nhưng hãy thử khi bị
nghẹt mũi hoặc thiếu dưỡng khí, ta liền khổ. Như vậy, thân này luôn dựa dẫm vào
hơi thở để sống. Bản chất nó mong manh, bấp bênh.
o
Thấy “có hơi thở cũng khổ, không hơi thở cũng
khổ” – một biểu hiện của tính chất bất toại nguyện.
3.
Quán vô ngã (anattānupassanā)
trên hơi thở
o
Hơi thở không phải “của ta”, ta không thể nắm bắt
nó, bảo nó “đừng ra, đừng vào” vĩnh viễn.
o
Khi tâm và hơi thở hòa vào nhau, quán rõ ràng,
hành giả nhận diện: “Không có ai thở, chỉ có tiến trình thở đang vận hành.”
4.
Kết hợp với bốn Niệm Xứ
o
Thân (kāya): thấy hơi thở như “một phần của thân hành”.
o
Thọ (vedanā): hỷ lạc, khổ thọ, xả thọ khi thở.
o
Tâm (citta): suy nghĩ, phóng tâm, an tịnh… khi quán hơi thở.
o
Pháp (dhamma): quan sát các pháp thiện, bất thiện, các tâm sở, triền cái… xuất hiện
trong lúc quán.
o
Nhờ đó, hành giả triển khai vipassanā một
cách toàn vẹn.
IV. NHỮNG TRỞ NGẠI KHI ĐỊNH SÂU VÀ KHI QUÁN SÁT
VI TẾ
1.
Hỷ (pīti) quá mạnh
o
Hỷ có thể biểu hiện thành rợn tóc gáy, nổi gai
ốc, run rẩy, ấm nóng, tê khắp người. Nếu quá sung sướng, hành giả dễ “dính
mắc”, đánh mất sự tỉnh giác.
o
Giải pháp:
§ Giữ tâm quân bình, nhắc nhở “đây chỉ là hiện tượng nhất thời, nó vô thường,
không bám chấp”.
§ Tập trung nhẹ nhàng vào đối tượng hơi thở, không chạy theo cảm xúc sung
sướng.
2.
Hôn trầm vi tế
o
Cấp độ này khác với hôn trầm thô ở giai đoạn đầu.
Hành giả đã yên định, bỗng cảm thấy mơ mơ màng màng, an lạc kiểu “mê nhiễm”.
o
Giải pháp:
§ Tỉnh giác, điều chỉnh lưng thẳng, hít vào sâu hơn chút để đánh thức sự nhận
biết.
§ Nếu cần, có thể mở mắt hoặc đổi sang đi kinh hành một thời gian ngắn, rồi
quay lại ngồi.
3.
Phóng tâm vi tế
o
Lúc đầu, phóng tâm thô dễ nhận ra. Ở mức định
sâu, đôi lúc tâm khởi một ý nghĩ nhẹ, khó phát hiện.
o
Giải pháp:
§ Phát huy sampajañña (tỉnh giác), nhận ra bất kỳ chuyển động vi tế
nào.
§ Định hướng: “Ta thở vào, thở ra, luôn biết rõ từng chút.” Khi có dòng suy
nghĩ lướt qua, biết và quay lại ngay.
4.
Những “hình ảnh” hay “ảo giác”
o
Có người thiền định sâu, thấy ánh sáng, hoa, cảnh
giới lạ.
o
Giải pháp:
§ Không bám chấp, chỉ biết “đang có ánh sáng” rồi tiếp tục trở về hơi thở.
§ Đừng suy diễn hay sợ hãi, hãy giữ tâm quân bình, coi đây là hiện tượng tự
nhiên khi tâm tĩnh lặng.
V. CÁCH TĂNG CƯỜNG SỨC MẠNH CHÁNH NIỆM & TUỆ
QUÁN
1.
Tăng thời lượng & cường độ
o
Nếu trước đây ta ngồi 20–30 phút, nay có thể dần
dần tăng 40–45 phút hoặc hơn (tùy khả năng).
o
Song song, kết hợp đi kinh hành trước hoặc sau
buổi tọa thiền để giữ sự linh hoạt.
2.
Quan sát tầng sâu hơn của “hơi
thở”
o
Ban đầu, ta chỉ biết hơi thở ở mũi, dần ta có thể
biết “sóng” của hơi thở lan khắp cơ thể (các luồng vi tế).
o
Thấy rõ mỗi nhịp thở sinh – diệt, liên tục vô
thường. Ngay khi một hơi kết thúc, nó không bao giờ trở lại.
3.
Chuyển sang quán “thọ, tâm,
pháp”
o
Khi định đã vững, chúng ta nhạy cảm hơn với các
tầng cảm giác (thọ), các trạng thái tâm (tâm sở), rồi suy xét sâu về pháp (các
hiện tượng xảy ra).
o
Từ đây, con đường vipassanā mở ra rõ rệt, không
chỉ dừng ở an lạc nhất thời mà hướng tới tuệ giải thoát.
4.
Duy trì giới đức, thiểu dục tri
túc
o
Một nhân tố quan trọng để định – tuệ phát triển
là đời sống có giới đức, lối sống giản dị, ít bị chi phối bởi tham cầu.
o
Đời sống nhiều dục lạc, bận rộn, xung đột… làm
hành giả khó đi sâu. Nên nếu có thể, ta “giảm thiểu” bớt các ràng buộc, tăng
thời gian quán sát nội tâm.
VI. VÍ DỤ MINH HỌA VỀ SỰ THÀNH TỰU QUA HƠI THỞ
1.
Thiền sư cổ xưa
o
Trong nhiều câu chuyện chú giải, một số vị đại đệ
tử của Phật chứng đắc A-la-hán từ việc theo dõi hơi thở. Ban đầu, họ
cũng gặp phóng tâm, hôn trầm; nhưng nhờ bền bỉ, kèm quán vô thường – khổ – vô
ngã, mà đoạn tận phiền não.
2.
Hành giả hiện đại
o
Tại các thiền viện Miến Điện, Thái Lan, Sri
Lanka, có nhiều hành giả “bình thường” (nhân viên, nông dân, giáo viên…) đến tu
tập Ānāpānasati. Họ kiên trì ngồi 8–10 tiếng/ngày, liên tục trong 1–2 tháng,
tiến sâu vào định, thấy rõ các tầng cảm xúc, vọng niệm. Về sau, nhiều người có chuyển
hóa lớn trong đời sống: giảm sân hận, giảm stress, tăng từ bi.
3.
Bài học chung
o
Ai cũng có thể thử nghiệm tiến trình này, không
đòi hỏi “đặc ân” hay “tài năng đặc biệt”. Nhưng yếu tố quyết định chính là sự
nhẫn nại và chánh niệm.
VII. HƯỚNG DẪN HÀNH TRÌ CHO NGÀY THỨ 3
Trong ngày thứ 3 này, chúng ta có thể áp dụng:
1.
Tăng thời gian ngồi
o
Nếu hai ngày trước chỉ thực hành 20–30 phút, nay
có thể tăng 30–40 phút/buổi.
o
Kết hợp đi kinh hành 15–20 phút.
2.
Tập trung “nhận biết” hỷ – lạc
o
Khi thấy hỷ (pīti) dâng lên, hãy ghi nhận “đây là
hỷ”, rồi quay lại hơi thở. Đừng để hỷ cuốn mình quá lâu.
o
Tương tự, khi cảm thấy lạc (sukha), chỉ nhìn nó
như một trạng thái tâm sinh rồi diệt.
3.
Quán ba đặc tính
o
Lát sau, có thể hướng tâm quán vô thường: “Hơi
thở này sinh diệt, tâm này sinh diệt, cảm xúc này cũng sinh diệt.”
o
Thấy bản chất khổ, vô ngã của thân-tâm.
4.
Ghi nhận vi tế
o
Chú ý ngay cả những lúc hơi thở “dường như biến
mất”. Hãy an trú nhẹ nhàng, đừng hoảng hốt.
o
Mỗi khi tạp niệm lướt qua rất nhỏ, cũng nhận biết
và buông.
5.
Kết thúc, chia sẻ công đức
o
Cuối buổi, có thể khởi một ý nguyện lành, chia sẻ
công đức này đến chúng sinh, nguyện cho mọi loài cũng được an vui, lợi lạc từ
Giáo Pháp.
VIII. CÁCH KẾT HỢP QUÁN HƠI THỞ VỚI CÁC PHÁP MÔN
KHÁC
1.
Niệm Phật
o
Có hành giả thích vừa niệm Phật (danh hiệu
Buddho), vừa theo hơi thở. Nhiều Thiền sư Thái Lan khuyến khích
“Niệm Bud – khi hít vào, Niệm dho – khi thở ra”.
o
Cách này giúp tập trung, nhất là người hay tán
loạn.
2.
Từ bi quán (mettā-bhāvanā)
o
Lúc kết thúc phiên thiền hơi thở, ta dừng lại vài
phút để lan tỏa năng lượng từ ái (mettā) đến chính mình và mọi người.
o
Đây là cách dung hòa, giúp tâm rộng mở, tránh khô
cứng.
3.
Quán Thân khác (Bốn Oai Nghi,
Bất Tịnh)
o
Sau khi tâm đã an định, ta có thể tạm thời rời
đối tượng hơi thở để quan sát oai nghi (đi, đứng, nằm, ngồi) hoặc quán các phần
thân bất tịnh (32 thể trược).
o
Mọi thứ đều phục vụ mục đích chung: thấy thực
tướng vô thường, khổ, vô ngã.
IX. TÓM LƯỢC
Quán Hơi Thở không chỉ dừng lại ở mức cơ bản “thở vào dài,
thở ra dài” mà có thể đi rất sâu, đem đến an chỉ định (jhāna) và làm bệ phóng
cho tuệ quán (vipassanā). Điểm mấu chốt hành giả cần lưu ý:
1.
Kiên định và điều độ
o
Duy trì thời khóa, không nóng vội. Định sâu cần
thời gian, sự lặng lẽ miên mật.
2.
Tỉnh giác trước các hiện tượng
thiền
o
Dù hỷ lạc xuất hiện hay hôn trầm, phóng tâm vi
tế… ta đều biết, không chấp vào chúng.
3.
Lồng ghép tam tướng (vô thường,
khổ, vô ngã)
o
Đừng quên mục tiêu giải thoát rốt ráo. Hãy quán
ngay trên đề mục hơi thở: “Nó sinh rồi diệt, không bền, không phải ta.”
4.
Ứng dụng vào Tứ Niệm Xứ trọn
vẹn
o
Dần dần, từ Thân (hơi thở), ta quan sát Thọ, Tâm,
Pháp, nhất quán trong bốn niệm xứ.
Qua Ngày 3, hành giả có được bản đồ tu tập hơi thở tiến sâu
hơn, thay vì chỉ quán sơ sài. Ở những bài giảng tới, chúng ta sẽ chuyển sang
các phần khác trong Quán Thân, như Bốn Oai Nghi, Cử Chỉ Nhỏ
(sampajañña), rồi Quán Bất Tịnh, Quán Bốn Đại…, giúp mở rộng
góc nhìn về thân.
Nguyện chúc quý hành giả tinh tấn, dũng mãnh, buông xả chấp trước, thành
tựu an lạc ngay hiện tại, tiếp cận dần quả vị giải thoát.
“Thở vào, biết rõ sinh diệt của hơi thở;
Thở ra, quán thấy vô thường của thân tâm;
Ở ngay mỗi hơi thở, Nibbāna có thể hiển lộ.”
**************************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét